Đọc Truyện Nụ Cười Em Là Độc Dược Với Anh

“Có đề xuất vì anh không tồn tại trái tyên của Vũ Vĩnh Kỳ nên em mới không phải anh nữa, bắt buộc vậy không?" Chính Đinc Kiến Quốc cũng chần chờ anh bắt buộc ném ra bao nhiêu công sức của con người bắt đầu có thể nói rằng ra phần lớn lời này cùng với cô.

Bạn đang xem: Đọc truyện nụ cười em là độc dược với anh

Đôi mắt đậm chất ngầu vốn tràn đầy sự êm ả dịu dàng thiếu phụ tính của Trần Tkhô nóng Thảo từ bây giờ đột trở yêu cầu lạnh lẽo mang đến rợn người: "Không không đúng. Vì anh không thể trái tim của Vũ Vĩnh Kỳ nữa, cho nên anh ko là gì cả. Nhưng anh cứ đọng im tâm đi, đứa bé dại này, sau khi xuất hiện tôi đang trao lại mang lại anh." Trần Tkhô hanh Thảo quan sát Đinch Kiến Quốc, mồm cô khẽ nhếch lên thành một niềm vui mai mỉa, khuôn phương diện dễ thương vẫn rét tanh, không có chút cảm xúc như thế nào. “Trần Tkhô giòn Thảo... Em đã có lần yêu tôi chưa?" Ánh mắt Đinh Kiến Quốc bây giờ chỉ tất cả sự man rợ thâm độc xen lẫn trong các số ấy, anh chú ý Trần Tkhô hanh Thảo gằn giọng, cuồng nộ hỏi cô. “Chưa từng." Ánh mắt Trần Tkhô hanh Thảo vẫn không biến hóa, cô ghẻ lạnh liếc mắt nhìn Đinh Kiến Quốc một cái, từng câu từng chữ tâm sự đều rất giỏi tình, y như từng mũi dao nhỏ dại găm trực tiếp vào tyên Đinc Kiến Quốc vậy. “Tôi giết cô." Đinc Kiến Quốc gầm dịu một giờ đồng hồ, anh xông cho ấn Trần Tkhô cứng Thảo xuống chóng, nhì đôi mắt anh hôm nay đỏ ngầu nhỏng rỉ huyết, đôi mắt nhằm lộ nỗi hận ngập ttránh khiến bạn ta không lạnh cơ mà run. Nhưng Trần Tkhô hanh Thảo thì ngược trở lại, cô vẫn ko nhúc nhắc, cũng ko tỏ ra chút khiếp sợ làm sao, cô ở yên ổn để khoác Đinh Kiến Quốc bóp cổ mình. Hai đôi mắt cô quan sát chăm bẳm vào Đinch Kiến Quốc, không nhằm lộ chút ít cảm hứng nhỏ tuổi nhoi làm sao. “Nếu cô đang yêu thương anh ta như vậy rồi thì sao ko chết phổ biến cùng với tên kia luôn luôn đi? Cô yêu thương Vũ Vĩnh Kỳ lắm buộc phải ko hả?" Tay Đinch Kiến Quốc vẫn cần sử dụng mức độ rất mạnh bạo, càng lúc anh càng siết chặt lại. Giờ tương khắc này Trần Thanh hao Thảo rất có thể nghe rõ được giờ đồng hồ vỡ vụn của trái tyên ổn mình, thậm chí còn nghe rất rõ nữa là không giống... Trần Thanh hao Thảo ngước góc nhìn anh, một giọt nước mắt chợt tan xuống địa điểm khóe đôi mắt. Nước đôi mắt của tín đồ thiếu phụ chảy xuống như chạm mang lại trái tim vẫn khổ cực của Đinch Kiến Quốc. Bỗng nhiên anh cảm thấy trái tyên ổn bản thân đau đến quái lạ, cơn đau này cũng chẳng kém nhẹm cạnh gì cùng với đều cơn đau Lúc anh phạt căn bệnh, nhức tới mức anh không còn thiết sống nữa. Tại sao ông ttách lại để anh yêu một người thiếu phụ nhẫn trung ương điều đó chứ? Tại sao anh lại yêu thương Trần Thanh khô Thảo cho mù quáng chũm này? Rốt cuộc là tại sao? “Kiến Quốc." Trần Tkhô hanh Thảo vốn cứ đọng nghĩ rằng bản thân sắp tới được giải thoát rồi, điều này cô hoàn toàn có thể mang lại bên Vũ Vĩnh Kỳ được rồi. Nhưng nhưng, đúng hôm nay Hoàng Mạnh Cường lại mở ra. Anh ấy vừa phi vào đã thấy Đinch Kiến Quốc vẫn chú ý Trần Tkhô hanh Thảo cùng với vẻ mặt tàn ác ác nghiệt, tay thì vẫn để lên trên cổ cô. Trên khuôn phương diện người đàn ông, fan ta chỉ thấy bao gồm sự nham hiểm mang đến kinh sợ, giống như là sẽ mong mỏi bóp chết cô ngay lập tức tức khắc vậy. Hoàng Mạnh Cường lừng chừng Trần Tkhô hanh Thảo và Đinch Kiến Quốc đang xảy ra cthị xã gì, dẫu vậy anh ấy thấy bộ dạng này của Đinc Kiến Quốc thiệt sự khôn xiết dọa tín đồ, đến anh ấy cũng cảm giác sốt ruột. Đinh Kiến Quốc chậm trễ buông tay ra, góc nhìn ngập cả những nỗi nhức không nói nổi cần lời chú ý Trần Thanh hao Thảo đang nằm oằn oại dưới thân mình. Trần Tkhô nóng Thảo msinh sống to nhì đôi mắt, hôm nay gương mặt cô đã bị nước mắt có tác dụng ướt rồi, quan sát chèm nhèm trông khôn xiết đau buồn. Cô nói, Đinc Kiến Quốc, anh thịt tôi mau đi, thịt tôi đi, chỉ tất cả vậy tôi new đi tìm Vũ Vĩnh Kỳ được thôi. Vũ Vĩnh Kỳ... Vũ Vĩnh Kỳ... Trong lòng Trần Tkhô giòn Thảo chỉ có một bạn đàn ông nhất, dài lâu... Chỉ bao gồm địa điểm cho những người đàn ông kia thôi... Mặt Đinh Kiến Quốc black lại, khuôn mặt anh lúc này rét mướt tanh, tín đồ thông thường đứng đối diện anh dĩ nhiên đã chết giả bởi vì sợ chứ không hề dễ dàng. Cơ thể anh nhỏng mất thăng bằng, lảo đảo lùi về sau mấy bước, thân hình cao cường kiêu kỳ giờ phút này chỉ thấy gồm sự cô đơn bao phủ, thậm chí là còn nhếch nhác suy yếu mang đến thậm tệ. Anh giương ánh mắt Trần Thanh khô Thảo, đùng một phát nôn ra một ngụm huyết tươi. Máu tươi vương vãi đầy đất, chú ý giống như ctranh tượng vào phyên ổn đáng sợ, thật sự thấy gớm người. Hai đôi mắt Trần Tkhô nóng Thảo lúc này mngơi nghỉ khổng lồ hết cỡ, khung hình căng cứng chú ý bạn đàn ông đối lập. Cô hoảng loạn chú ý Đinh Kiến Quốc, bờ môi hanh khô không nhúc nhích nổi, ở đầu cuối chỉ đành đứng bất tỉnh một vị trí nhìn Đinc Kiến Quốc cứ đọng mửa ra từng bến bãi ngày tiết tươi. “Trần Thanh hao Thảo, tôi hận em... Tôi hết sức hận em..." Đinc Kiến Quốc quan sát Trần Tkhô cứng Thảo, anh cố sức gắn lên từng chữ. Từng từ bỏ từng chữ anh nói đa số nghe ra được nỗi hận ngập trời, hai con mắt đỏ au vẫn chú ý về phía Trần Thanh hao Thảo. Trần Thanh hao Thảo bị giọng nói buồn đau cơ mà sắc đẹp bén của bạn lũ ông kích phù hợp, dung nhan khía cạnh cô tái nhợt. “Kiến Quốc.” Hoàng Mạnh Cường nhìn Đinch Kiến Quốc bao gồm nào đấy bất ổn, anh ấy tiếp tục Điện thoại tư vấn tên Kiến Quốc. Và rồi sau cùng, Đinc Kiến Quốc cũng không đáp trả lại, anh không cam lòng nhắm nghiền nhì mắt, ngã sóng soài trên nền khu đất nóng bức. Khắp khung hình người đàn ông phần đa bị tiết tươi dấy dơ, môi nhếch lên thành nụ cười giảo hoạt, khuôn khía cạnh anh tuấn nhỏng đụng xung khắc bỗng nhiên trở cần khiếp sợ cho tởm bạn. Hoàng Mạnh Cường chạy tới ôm Đinch Kiến Quốc, sau đó hoảng loạn đưa anh rời ra khỏi chỗ này. Trần Thanh Thảo gần như không thể chút công sức của con người như thế nào nữa, cô ngồi bết cùng bề mặt đất, đôi mắt vô hồn nhìn chằm chặp gò máu tươi phun tung tóe bên trên đất. Trong đầu cô lại hiện hữu khuôn mặt cực khổ bị thương và niềm vui kiêu ngạo gian xảo của anh ấy trước dịp tách đi. Đinh Kiến Quốc... Thực sự xin lỗi... Tất cả phần đông cthị trấn tồi tệ này đa số bởi một tay tôi tạo ra, thực thụ... Xin lỗi anh. “Tkhô giòn Thảo, cô thật sự... ko yêu thương Đinc Kiến Quốc một một chút nào sao?" Không biết Trương Thiên Toàn xuất hiện thêm trường đoản cú bao giờ, anh ta đứng phía đằng sau Trần Tkhô cứng Thảo thông báo. Sau trong khi thấy dung nhan mặt hoảng loạn mất hồn đó của cô ấy, Trương Thiên Toàn thốt nhiên thngơi nghỉ nhiều năm một hơi, chú ý Trần Tkhô nóng Thảo nói. Khuôn phương diện Trần Tkhô cứng Thảo càng tồn tại nỗi khủng hoảng rủi ro cùng lúng túng, u ám và sầm uất vô định quan sát về phía đằng trước. Cô quay đầu, chú ý về phía Trương Thiên Toàn, bàn tay ra sức siết chặt thành cụ đấm, cơ thể không chấm dứt run rẩy. “Trương Thiên Toàn... Tôi... Bụng tôi... Đau thừa." Không đọc tại sao bụng cô lại truyền mang lại cơn đau khổ kịch liệt như thế, đợt đau vẫn ko xong dày vò cô. Cơn nhức này đến thừa nhanh, thừa bất ngờ, nó nhức tới mức sắp tới xay cô thành kẻ điên rồi, cô cần sử dụng sức siết chặt tay, mắt hướng tới phía Trương Thiên Toàn, trở ngại mở miệng. “Trần Tkhô nóng Thảo." Trương Thiên Toàn vừa nghe cô nói vậy thì dung nhan phương diện anh ta bỗng thay đổi hẳn, anh ta bước tới phía đằng trước, dang tay ôm cô lên, miệng ko kết thúc kêu tên cô. Trần Tkhô hanh Thảo y hệt như đã bị rút cạn công sức của con người, giờ đồng hồ cô chỉ biết phụ thuộc lồng ngực Trương Thiên Toàn, tiếng nói của một dân tộc nỉ non đứt quãng của cô vang lên: "Trương Thiên Toàn... Tôi nhức thừa...

Xem thêm: Dịch Sang Tiếng Anh Vẽ Tranh Biếm Họa Tiếng Anh Biếm Họa, Dịch Sang Tiếng Anh Tranh Biếm Họa Là Gì

Bụng tôi... Đau thừa." “Đừng hại, tôi đưa cô đi tìm chưng sĩ ngay phía trên." Trương Thiên Toàn chú ý Trần Tkhô hanh Thảo nói mãi ko thành câu, anh ta đầu còn sức lo mấy cthị xã không tính lề nữa, vội chóng vánh đá quý bế cô lên chạy ra khỏi chống căn bệnh. Giống nlỗi duyên ổn ttách, một sự trùng hợp nữa lại liên tục. Cả Trần Tkhô nóng Thảo và Đinh Kiến Quốc được đưa vào phòng mổ xoang trong và một thời gian. Hoàng Mạnh Cường tái xanh cả mặt, khuôn phương diện anh tuấn vốn luôn luôn dịu dàng êm ả hòa nhã của anh ấy ấy hôm nay đang u ám và sầm uất nhỏng bị sương mù giăng bí mật, thậm trầm bắt buộc tả nổi. Mấy tiếng trôi qua, Đinh Kiến Quốc sau cùng cũng qua cơn nghiêm trọng, lúc nghe đến tin này Hoàng Mạnh Cường bắt đầu dám thsinh sống phào một hơi. Còn mặt Trần Tkhô hanh Thảo, cô cũng thừa qua tiến trình nguy khốn, bác bỏ sĩ kết luận cô mệt mỏi vượt bắt buộc bắt đầu dẫn đến triệu chứng đó. Trương Thiên Toàn vẫn làm việc bên Trần Tkhô cứng Thảo âu yếm cô, còn Hoàng Mạnh Cường thì lại sống cạnh Đinh Kiến Quốc chăm lo anh. Đinh Kiến Quốc tỉnh lại, anh ko mở miệng to nói một câu nào, khuôn phương diện vốn anh tuấn giờ đồng hồ sẽ nhỏ gầy hơn những. Hoàng Mạnh Cường quan sát bộ dạng này của Đinch Kiến Quốc thì chỉ biết thngơi nghỉ lâu năm, mở miệng to nói: "Kiến Quốc, tớ nghĩ về Trần Tkhô nóng Thảo chưa phải vậy đâu..." “Sau này, cậu ko nên nói đến cái thương hiệu này trước mặt tớ nữa." Đinc Kiến Quốc lạnh nhạt liếc mắt nhìn Hoàng Mạnh Cường một cái, bờ môi mỏng khẽ đụng, tiếng nói chững lại vang lên vào vô định. Hoàng Mạnh Cường nghe giọng nói Đinh Kiến Quốc giá buốt băng như vậy thì sự phức tạp vị trí đáy mắt càng thêm đậm sâu. Anh ấy thấu hiểu tính bí quyết Đinc Kiến Quốc, người các bạn này đã yêu thương vượt đậm đà vì vậy giờ đồng hồ mới quan trọng chấp nhận được các loại bội phản này. Nghĩ cho phía trên, Hoàng Mạnh Cường chỉ biết không đồng ý, khuôn mặt anh ấy lại tràn đầy vẻ bị tmùi hương với những nỗi bất lực. Trần Thanh Thảo... Rốt cuộc thì cô... Đang nghĩ cái gì vậy? “Trương Thiên Toàn, Đinch Kiến Quốc... Có ổn định không?" Sau Lúc thức giấc hãng apple, Trần Tkhô giòn Thảo vẫn luôn luôn ở yên bên trên nệm không thích đi đâu. Cô khổ sở đưa tay vuốt ve bụng bản thân, quan sát về phía Trương Thiên Toàn sẽ ngồi sinh sống mnghiền giường hỏi. “Nếu cô vẫn còn đấy quan tâm cậu ta thì tại sao lại nói ra phần đa lời nhẫn trung khu đó?" “Tôi... Chỉ yêu thương một người đàn ông tuyệt nhất, đó là Vũ Vĩnh Kỳ." Trần Thanh hao Thảo siết chặt tay, cô yên tâm chú ý về phía Trương Thiên Toàn, thư thả nói. Nghe thấy lời xác định này của Trần Tkhô giòn Thảo, Trương Thiên Toàn cũng không có bội nghịch ứng giỏi chủ kiến gì, tuy vậy anh ta vẫn đáp lại một câu: "Nếu đang nói chỉ yêu Vũ Vĩnh Kỳ, vậy thì người con vào bụng cô bắt buộc giải quyết vậy nào hả?" Cơ thể Trần Thanh hao Thảo bỗng dưng căng cứng, nhì tay cô sử dụng sức siết chặt thành vắt đnóng, sinh sống sống lưng rét toát. Không biết bắt buộc qua bao lâu, Trần Tkhô hanh Thảo mới gặm môi, nỗ lực ném nhẹm lời nói của Trương Thiên Toàn thoát khỏi đầu, thẳng bỏ qua anh ta. “Tkhô nóng Thảo, Vũ Vĩnh Kỳ vẫn đi xa rồi. Tôi tin nguyện ước lớn số 1 của cậu ấy chính là mong ước cô gồm một cuộc sống đời thường tốt." Trương Thiên Toàn hkhông nhiều một tương đối thật sâu, sau đó lại chú ý Trần Tkhô nóng Thảo nói. “Thanh khô Thảo" Lúc Trương Thiên Toàn với Trần Thanh hao Thảo đã với mọi người trong nhà đối lập trực tiếp thắn thì Hoàng Mạnh Cường tự dưng chạy vào cùng với đường nét phương diện mệt mỏi, xông trực tiếp cho tới nơi hai bạn. Nhìn thấy sự mở ra của Hoàng Mạnh Cường, khung người Trần Thanh Thảo lại không kìm chế được cơ mà run lên lập cập. Cô cắm môi, liếc góc nhìn Hoàng Mạnh Cường một cái, tiếng nói nghứa ngào vang vọng mọi căn uống phòng: "Có... Chuyện gì sao?" “Cô mau tới phòng căn bệnh gặp mặt Kiến Quốc đi." Hoàng Mạnh Cường chú ý khuôn phương diện tái nhợt của Trần Tkhô nóng Thảo, anh ấy cầm giấu đi sự đơn độc tràn trề chỗ lòng đôi mắt. “Anh ấy làm thế nào à?" Trần Thanh hao Thảo ra vẻ lạnh lùng chú ý Hoàng Mạnh Cường, giống hệt như không quan tâm cho cthị xã của Đinch Kiến Quốc vậy. “Cậu ấy một mực ko để bác sĩ lại sát, không cho bác sĩ tiêm dung dịch, có thể cô cũng hiểu rõ triệu chứng sức mạnh của cậu ấy hơn ai hết. Tyên cậu ấy vốn dường như không được khỏe rồi, mấy thời nay lại thường xuyên phân phát bệnh, tôi thật sự... Rất lo ngại về chứng trạng bây chừ của cậu ấy." Hoàng Mạnh Cường chú ý châm bẩm về phía Trần Thanh khô Thảo, góc nhìn nhìn cô như sẽ khẩn cầu. Hai tay Trần Tkhô giòn Thảo ra sức siết chặt, cô không nói thêm bất kể lời nào nữa. Đôi đôi mắt nhắm ép, mặt đường nét và hầu như phần tử thanh khô thủy xinh tươi trên khuôn mặt hiện hữu lên vẻ lãnh đạm mang lại tởm tín đồ. “Tôi sẽ không đi chạm chán anh ấy đâu, anh về bảo anh ấy mau rời khỏi TP Hà Nội này đi, đây không hẳn là vị trí anh ấy hoàn toàn có thể sinh sống." “Tkhô nóng Thảo, cô thiệt sự mong mỏi đối xử... Nhẫn trọng tâm với Kiến Quốc như vậy sao?" Hoàng Mạnh Cường siết chặt tay, anh ấy quan sát tín đồ thanh nữ trước đôi mắt cùng với vẻ mặt quan trọng tin nổi. Đây chính là cô nàng lương thiện tại thương hiệu Trần Thanh Thảo trước kia sao? Hoàng Mạnh Cường cần yếu tin vào đôi mắt mình nữa, cô gái trước đôi mắt anh ấy hiện thời đó là Trần Tkhô giòn Thảo. Trần Tkhô giòn Thảo kiêu căng ngước đầu, hờ hững liếc ánh mắt Hoàng Mạnh Cường một chiếc, khuôn phương diện lộ vẻ lạnh nhạt sắc bén: "Đúng vậy, tôi chính là hình dạng tín đồ nhẫn trọng điểm như vậy đấy. Vậy cần... Hoàng Mạnh Cường, anh hãy về nói cùng với Đinch Kiến Quốc, kêu anh ấy đừng yêu thích tôi nữa, chính vì đời này của tôi không lúc nào tất cả địa điểm giành cho anh ấy." “Cả đời này cô... Sẽ không bao giờ ưng ý tôi sao?" Người thiếu phụ vừa nói hoàn thành câu thì phía bên ngoài chống căn bệnh đột nhiên truyền cho nhị tiếng ho khan, tiếp sẽ là giọng nói tàn ác ác nghiệp vang lên. Tay Trần Tkhô cứng Thảo bỏ lên trên chăn uống ko hoàn thành tan những giọt mồ hôi. Đôi tiểu đồng đơn thuần ko trộn tạp chút bẩn thỉu nào tởm hoảng nhìn về phía Đinc Kiến Quốc sẽ đứng xung quanh cửa ngõ. Người lũ ông đã khoác đồ dùng người bị bệnh, dáng tín đồ cao cường vẫn ko mất đi sự ngang tàn sang chảnh và kiêu sa ngày làm sao. Giờ phút ít này trông anh tí hon yếu đuối mang đến đáng tiếc, hai con mắt phượng vốn lạnh lùng dung nhan bén nhìn Trần Tkhô hanh Thảo chế giễu. “Cả đời sao? Trần Tkhô giòn Thảo, cô thiệt sự cho rằng Đinch Kiến Quốc tôi bắt buộc sống thiếu hụt cô đúng không?" Đinch Kiến Quốc nnghỉ ngơi niềm vui, nụ cười phô trương mang lại lạ. Hoàng Mạnh Cường nhìn vóc dáng yếu hèn ớt của Đinc Kiến Quốc thì lại tiến lên đỡ anh, miệng vẫn mím chặt không nói lời như thế nào. Trần Tkhô nóng Thảo ở yên không động đậy, tĩnh mịch nhìn về phía Đinch Kiến Quốc, đợi cho đến lúc anh cười xong xuôi rồi, cô bắt đầu chậm rãi lên tiếng: "Nhìn chũm này cũng đầy đủ đọc xuất sắc hay là không rồi. Đây là Hà Nội, chưa phải Phụ Quốc, anh yêu cầu trở lại Prúc Quốc đi." Ngón tay thuôn nhiều năm của Đinh Kiến Quốc hốt nhiên căng cứng. Anh chú ý Trần Tkhô hanh Thảo, khỏe khoắn môi khẽ cong lên, để lại một nụ cười giảo quyệt nóng bức xung quanh. “Trần Tkhô nóng Thảo, cô đúng là rất man rợ." Nói xong xuôi câu kia, Đinc Kiến Quốc bỗng luân phiên tín đồ, sinh sống sườn lưng thẳng tắp, đi thẳng liền mạch về phía đằng trước nhưng mà không ngoái đầu lại. Nhìn sống lưng trực tiếp tắp của Đinh Kiến Quốc xa dần dần ngoài trung bình đôi mắt, hốc phương diện Trần Tkhô giòn Thảo tự dưng ửng đỏ. Mãi cho lúc không nhận thấy hình trơn anh đâu nữa, Trần Tkhô nóng Thảo new dựa cơ thể không hề chút ít mức độ làm sao vào chóng. Đôi mắt sâu thoắm của Trương Thiên Toàn vẫn siêng chủ quan cạnh bên từng biểu cảm bên trên khuôn khía cạnh Trần Thanh khô Thảo, anh ta thlàm việc lâu năm một hơi, từ chối nói: "Hà vớ yêu cầu căng thẳng như vậy." “Tôi ko căng thẳng, đó là kết viên tốt nhất rồi, không phải sao?" Từ sau ngày đó, Đinch Kiến Quốc ko làm loạn nữa. Bác sĩ kêu anh ăn đồ vật gi anh vẫn ăn uống chiếc đó, cho đến Khi Lý Mộc Hoa tìm tới phòng bệnh tình của anh. Sau đó Đinc Kiến Quốc và Lý Mộc Hoa thuộc bong khỏi thủ đô hà nội, một mon sau, tin Đinh Kiến Quốc với Lý Mộc Hoa đính hôn bất chợt lan truyền rộng thoải mái khắp các phương tiện truyền thông. Thế lực của Đinh Kiến Quốc sống Phụ Quốc không hẳn đều đều, cơ mà mấy tin tức đẳng cấp này vốn sẽ không truyền mang lại mặt thủ đô, tuy vậy sau cùng... Vẫn truyền mang lại tại Trần Thanh khô Thảo. Lí bởi vì cũng rất đơn giản dễ dàng, kia nguyên nhân là lê đính hôn của anh ý siêu trọng thể, khách hàng khứa hẹn mang đến dự toàn là hầu như danh nhân lừng danh, truyền thông media đâu đâu cũng cung cấp thông tin. Kênh thông tin nào thì cũng phân phát sóng lễ đính hôn của bầy chúng ta, tiếng vang bự như vậy bảo sao Trần Thanh khô Thảo lại phân vân chứ đọng.

Nổ hũ club online uy tín
game đổi thưởng uy tín gamedoithuong88
SUNCITYVN | win79 | https://nhacai789bet.co/ |