lo mo nguoi o ha giang

Tuy nhiên, rộng lớn 50 năm trôi qua loa, sau khoản thời gian được sập kể từ ống bương mới mẻ trưng thu gửi quý phái loại chai thủy tinh nghịch, thì đồ vật cứ vơi cạn dần dần.

Lọ mỡ người trưng bày bên trên kho lưu trữ bảo tàng.
Lọ mỡ người trưng bày bên trên kho lưu trữ bảo tàng. 

Ông Trịnh Văn Đảm, rộng lớn 80 tuổi tác, sinh sống ở TP.Hà Giang - người dự phiên tòa xét xử xét xử lũ phỉ thảm sát đứa ở Đồng Văn năm 1959 - kể: “Phỉ xa xưa kinh hồn lắm. Tôi bắt gặp bọn chúng nó, thấy ám ảnh nhất là khi tòa tuyên phạt. Quần áo nó khoác thông thường như người Mông thôi, tuy nhiên đường nét mặt mày nó hung hãn kỳ kỳ lạ lắm, thái phỏng của chính nó khi rời khỏi phiên tòa xét xử cũng vẫn vô cùng hung hãn, tự kiêu, ngông nghênh. Cầm đầu là tên gọi Vàng Chỉn Cáo. Tội ác của chính nó quyết liệt lắm. Có những tang hội chứng đang được lưu lưu giữ bên trên kho lưu trữ bảo tàng, nó giết thịt người lấy mỡ rán cho tới vô ống bương xào rau củ ăn dần dần.

Bạn đang xem: lo mo nguoi o ha giang

Tại tòa, nó kể, nó phun cán cỗ bản thân, nó treo lên buộc vô gốc cây mận thực hiện bia phun ganh đua. Trong phiên tòa xét xử bọn nó nhận tội không còn, nó chỉ cho những người tớ coi luôn luôn những ống đựng mỡ người. Nó kể, nó rán mỡ người nhằm kiểm soát những cán cỗ cút Theo phong cách mạng, ngăn chặn bọn chúng nó. Bây giờ, từng chuyến hội ngộ đồ vật lọ mỡ người vô kho lưu trữ bảo tàng cơ, tôi lại khóc và về căn nhà lại tổn thất ngủ.

Cả tuổi tác trẻ con của tôi hiến đâng cho tới việc ngỏ đàng Hạnh Phúc xuyên cao nguyên trung bộ đá và ngỏ đàng ngang dọc tỉnh Hà Giang, rộng lớn ai không còn, tôi hiểu nỗi nhức nổi phỉ na ná tội ác thời trung thế kỉ của bọn chúng. Những đồ vật như thế, Lúc trưng bày ở kho lưu trữ bảo tàng, vô cùng quý giá bán vô tố giác điều ác, loại xấu xa và cho tới con cái con cháu ngày hôm nay thấy được sự quyết tử của mới cút trước, vì như thế bình yên lặng cuộc sống thường ngày.

Ấy là 1 trong những mẩu truyện đau nhức, đem gì cơ rùng rợn thê lương bổng về 1 thời tăm tối kinh hoàng của miền địa đầu vô cùng bắc tỉnh Hà Giang. Phỉ giết thịt cán cỗ yêu thương nước vô năm 1959 vô loại loàn đóng góp cổng trời của những quyền năng phản động. Chúng khênh chúng ta rời khỏi chợ, xả thịt, rán mỡ, nấu nướng thắng cố thịt người nhằm ăn cùng nhau.

Cán cỗ lên xét xử tội ác của phỉ, bọn chúng khai rời khỏi, bà con cái kể lại và rồi người tớ choáng ngợp Lúc nhận được chính tang vật “rạch giời rơi xuống” là 1 trong những ống bương đựng mỡ người. Gạt nước đôi mắt, anh cán cỗ bảo: Đó nên là 1 trong những đồ vật kho lưu trữ bảo tàng xứng tầm, nhằm mãi mãi lịch sử hào hùng rất cần được lên giờ đồng hồ tiêu diệt điều ác, kể từ cơ tôn vinh những độ quý hiếm của việc bình yên lặng và lòng nhân ái.

Hơn nửa thế kỷ qua loa, mặc dù qua không ít tên thường gọi và rất nhiều lần tách nhập, lọ mỡ người vẫn long đong được gửi bao nhiêu trăm cây số cút từng những kho lưu trữ bảo tàng tỉnh Hà Giang, tỉnh Hà Tuyên (cũ), rồi cả kho lưu trữ bảo tàng Khu tự động trị Việt Bắc (cũ). Và mon 10.2015, một biểu diễn đổi thay vô nằm trong bất thần xảy đến: Có nhị phụ phái nữ trung niên cho tới bắt gặp thạc sĩ Âu Văn Hợp - Giám đốc hướng dẫn tàng Tổng thích hợp Hà Giang - nhằm xin… ngỏ lọ mỡ người, lấy một không nhiều cút xét nghiệm AND. Bởi chúng ta tin cẩn rằng, nhiều tài năng, mỡ ấy đang được rán kể từ thịt của chủ yếu cụ thân thích sinh rời khỏi chúng ta - liệt sĩ Nguyễn Thanh Chữ.

Lọ mỡ người của hướng dẫn tàng tỉnh Hà Giang chắc chắn rằng ở VN không tồn tại thêm thắt “phiên bản” hoặc “dị bản” này nữa. Hiện vật thì ko được sờ vô, nhất là lúc này là mỡ của một hoặc vài ba người cán cỗ đang được vì như thế nước vì như thế dân tuy nhiên bị lũ lòng lang dạ thú giết thịt theo đuổi lối thảm khốc, man rợ hơn hết thời Trung cổ. Tuy nhiên, rộng lớn 50 năm trôi qua loa, sau khoản thời gian được sập kể từ ống bương mới mẻ trưng thu gửi quý phái loại chai thủy tinh nghịch, thì đồ vật cứ vơi cạn dần dần.

Cán cỗ kho lưu trữ bảo tàng nên “nhốt” lọ mỡ người vô tủ kính kín, gắn xi keo dán ở mồm chai, song, không hiểu biết yêu tinh xui quỷ khiến cho thế này, lọ mỡ vẫn tiếp tục vơi một cơ hội xứng đáng rùng bản thân nhất. Tấm bìa dựng cạnh đồ vật lọ mỡ người cơ, thuyết minh rõ: Đó là lọ mỡ người, được cán cỗ tớ thu kể từ ống bương tuy nhiên phỉ rán mỡ cán cỗ rồi tích trữ bên trên xã Lũng Phìn, trước là thị xã Đồng Văn, ni là thị xã Mèo Vạc, tỉnh Hà Giang.

Chuyện xẩy ra vô mon 12 năm 1959. Mé cạnh là nhan nhản những đồ vật không giống, cả một gian lận trưng bàytố cáo tội ác của phỉ. Chúng phẫu thuật bụng, moi gan liền, nấu bếp, treo xác cán cỗ lên thực hiện bia tập luyện phun. Như vậy cuốn Lịch sử Đảng cỗ tỉnh Hà Giang đem chép.

Phòng trưng bày cũng vừa đủ ảnh: Con dao của thương hiệu phỉ nổi tiếng Sùng Mí Thưng đang được dùng làm xả thịt rán mỡ cán cỗ năm 1959; cỗ hình họa xét xử tội ác của bè lũ phỉ sầm uất nhung nhúc, “phiên tòa lưu động” với phần đông bà con cái với panô căng rộng lớn loại chữ “tin tưởng triệt nhằm vô đàng lối xét xử của Đảng và Chính phủ”; cơ nữa, con cái dao tuy nhiên phỉ Nguyễn Pó Thiên ở Hoàng Su Phì đang được dùng làm giết thịt 7 cán cỗ ta; xa xôi xa là cái móc câu cong như lưỡi hái thần bị tiêu diệt, bởi thương hiệu phỉ Tráng Séo Khún tinh chỉnh, hắn giết thịt cho tới 50 dân thông thường ở Cốc Pài, Xín Mần, với nguyên nhân là chuyển động nổi phỉ nằm trong bọn chúng tuy nhiên bà con cái không tuân theo.

Bức chân dung sót lại của những người liệt sĩ Nguyễn Thanh Chữ bị xẻo thịt, rán mỡ bên trên Đồng Văn, năm 1959
Bức chân dung sót lại của những người liệt sĩ Nguyễn Thanh Chữ bị xẻo thịt, rán mỡ bên trên Đồng Văn, năm 1959 

Trong kho lưu trữ bảo tàng Hà Giang, có lẽ rằng, đồ vật ám ảnh bất kể ai nhất, vẫn chính là lọ mỡ người trưng bày trên tầng 2. hầu hết người bảo, vô khu vực trưng bày này, chúng ta thấy rùng bản thân, toát các giọt mồ hôi hột, chúng ta nghe những giờ đồng hồ căm phẫn uất, quật cường của bà con cái và cán cỗ điểm phía trên, vô trận chiến đấu bảo đảm Đồng Văn thuở ấy. Anh Âu Văn Hợp, sau cả chục năm ròng rã hội ngộ, tôi thấy anh vẫn giản dị, trung hậu, nhỏ nhẹ nhàng như thế.

Và vẫn chính là giám đốc kho lưu trữ bảo tàng. Có người bảo, loại chức cơ không nhiều người tranh giành giành, tuy nhiên anh Hợp thì đắm say với những đồ vật kho lưu trữ bảo tàng rất dị của Hà Giang. Anh bảo: Cũng đem người bàn bạc, khen ngợi chê xung xung quanh việc “nên hay là không nên” trưng bày lọ mỡ người cơ. Bởi nhiều người không thích lưu giữ về một tiến trình mông muội, tăm tối, man rợ cho tới thế. Nhưng đồ vật gi của lịch sử hào hùng thì rất cần được trả nó về chính địa điểm “trùng khít” và nguyên vẹn thể của chính nó chứ.

Hơn nửa thế kỷ trôi qua loa, trải rất nhiều lần tách nhập, dọn kho, gửi phú công tác làm việc, thậm chí còn cán cỗ cút thu “vật chứng” lọ mỡ người cũng bị tiêu diệt cả rồi. Nhân hội chứng vụ việc cũng về với tổ tiên không còn. Hồ sơ vụ việc vô cùng mỏng tanh. Nhưng loại “cốt” của đồ vật thì vượt lên trên rõ ràng, “bìa” của lý lịch ghi rõ: Lọ mỡ người, năm 1959. Có những cụ thể thế này, Lúc kho lưu trữ bảo tàng rước trưng bày ở Đồng Văn nhằm tố giác tội ác của phỉ, thì bà con cái cho tới coi rất nhiều.

“Phiên tòa lưu động” xét xử tội ác của lũ phỉ man rợ phần đông bà con cái tham gia với panô căng rộng lớn loại chữ “tin tưởng triệt nhằm vô đàng lối xét xử của Đảng và Chính phủ”.
“Phiên tòa lưu động” xét xử tội ác của lũ phỉ man rợ phần đông bà con cái tham gia với panô căng rộng lớn loại chữ “tin tưởng triệt nhằm vô đàng lối xét xử của Đảng và Chính phủ”. 

Họ bảo, cán cỗ thực hiện sai rồi, lọ mỡ người tuy nhiên công ty chúng tôi thấy nó nên ở ống tre, ống bương chứ. Điều cơ đã cho thấy, việc rán mỡ, xả thịt, đựng mỡ vô ống bương đang được đem vô ký ức của không ít bà con cái. Việc này trùng khít với tế bào mô tả của cán cỗ văn hóa truyền thống về sự chúng ta gửi mỡ kể từ ống bương quý phái lọ thủy tinh nghịch nhằm trưng bày. Thêm nữa, ví như tình huống của những cán cỗ thương nghiệp, thuế, thương chính bị phỉ giết thịt, chuyện rán mỡ, nấu nướng thắng cố được ghi lại rất rõ ràng.

Xem thêm: xăm trống đồng

Có thì giờ, đem hành động và đem cả thương hiệu của liệt sĩ. Gần phía trên, Lúc căn nhà báo cho tới phỏng vấn những ông Mua Vản Sấu (xã Sủng Là), ông Bình, ông Giàng Pà Sính (xã Lũng Phìn), rồi ông Trịnh Văn Đảm (thành phố Hà Giang), ông Nguyễn Bình Địch (nguyên cán cỗ chỉ đạo thị xã Hoàng Su Phì), đại tá Nguyễn Kim Chung (nguyên cán cỗ Chỉ huy quân sự chiến lược tỉnh Hà Giang)… đều là những bà con cái, cán cỗ, chỉ đạo cao thâm thông thuộc vụ việc, nhiều người thẳng tận mắt chứng kiến phiên tòa xét xử xét xử tội ác của phỉ trước hàng ngàn đồng bào, lời nói khai “ăn gan liền tợp ngày tiết, rán mỡ, nấu nướng thắng cố người” của phỉ, đều kể những mẩu truyện tương tự động những gì đang được ghi chép phía trên.

Theo công ty chúng tôi, này là lời nói xác nhận thực sự nhức lòng tuy nhiên không thích tin cẩn tất cả chúng ta cũng buộc nên tin cẩn, không thích nghe thì lịch sử hào hùng vẫn tiếp tục lên giờ đồng hồ và sẽ vẫn lên giờ đồng hồ. Ông Chung còn nhấn mạnh vấn đề, khi mới mẻ nhận được lọ mỡ người theo đuổi lời nói khai “đã ăn tổn thất 50% lọ” của phỉ, người của tớ khi đầu nghi ngại là bọn chúng rán mỡ cán cỗ thương chính, tuy nhiên cả chống bấy giờ chỉ mất 6 cán cỗ thương chính. Mãi trong tương lai, chúng ta mới mẻ biết, này là mỡ của nhị cán cỗ thương nghiệp.

Khi thực sự dường như không thể rõ nét rộng lớn, thì vừa mới qua, phụ nữ liệt sĩ Nguyễn Thanh Chữ cho tới bắt gặp ông Giám đốc hướng dẫn tàng Hà Giang và van nài được ngỏ nắp lọ mỡ người lấy “mẫu vật” cút xét nghiệm AND. Trò chuyện với công ty chúng tôi, chị Nguyễn Thị Ninh (con gái liệt sĩ Chữ) cho tới biết:

Chị Nguyễn Thị Ninh - cán cỗ hắn tế về hưu, phụ nữ liệt sĩ Chữ - kể chuyện về thân phụ bản thân và mong ước được rước “lọ mỡ người” cút xét nghiệm ADN.
Chị Nguyễn Thị Ninh - cán cỗ hắn tế về hưu, phụ nữ liệt sĩ Chữ - kể chuyện về thân phụ bản thân và mong ước được rước “lọ mỡ người” cút xét nghiệm ADN. 

Tại sao chị tin cẩn vô đồ vật kho lưu trữ bảo tàng lọ mỡ người cơ rất có thể mang 1 phần thể xác của tía chị?

Chị Nguyễn Thị Ninh: Lúc tía tôi tổn thất, tôi mới mẻ chỉ 4 tuổi tác, cô em ruột mới mẻ 2 tuổi tác, khi bé bỏng tôi ko biết gì cả. Lớn lên nghe người tớ kể thì nhị bà mẹ mới mẻ bảo nhau đi kiếm hiểu: Xem tía bản thân thao tác ở cơ sở này, ở thị xã xã này, tía bị giết thịt ở đâu, giết thịt theo phong cách gì. Tôi bắt xe pháo khách hàng qua loa xã Lũng Phìn, trước nó nằm trong thị xã Đồng Văn, ni quý phái thị xã Mèo Vạc. Gặp một cụ già cả khu vực thương hiệu là Bình, chất vấn ông ở phía trên lâu ko, bảo ông ở phía trên cả một kiếp người rồi. Phỉ giết thịt năm cơ nhiều người lắm, mi là con cái thằng Chữ nên ko, mi thưa tương tự giọng tía mi, đứa em đem nhị răng khểnh và white trẻo như tía mi. Ông Bình thực hiện công ty chúng tôi rùng bản thân, kinh hồn hãi, bất thần.

Sao ông lại nhìn thấy công ty chúng tôi và hiểu chính thương hiệu tía tôi ngay? Sau này, ông ấy bảo, bắt gặp chị là ông đã và đang rùng bản thân rồi vì như thế đem gì cơ vô cùng kỳ lạ. Về sau chị tìm kiếm được cốt của tía chị, thì mới có thể fake u chị lên khu vực mộ. Chị cho tới vị trí dân chúng ta chôn tía chị ấy. Xót xa xôi nhất là fake sử bom Mỹ giết thịt “đùng” một chiếc thì còn hứng nhức, xót nhất là chúng ta kể, nó xả thịt tía chị, nó nấu nướng thắng cố nó ăn với nhau! (khóc).

Chị Nguyễn Thị Ninh: Ba tôi là cán cỗ thương nghiệp. Hôm này là loại bảy, ông mới mẻ 22 tuổi tác, ông và một cán cỗ nằm trong cơ sở cút kể từ Phó Bảng quý phái Lũng Phìn thu thuế, nhận được không nhiều vượt lên trên, nhị ông ngủ lại ở trụ sở thương nghiệp thì phỉ ùa đến. Hai người chui lên khe đá ở cạnh loại thông thường ở cơ. Ba tôi trốn ở cơ, tưởng đang được yên lặng rồi, trốn vượt lên trên lâu, lại mệt mỏi, ông thèm dung dịch vượt lên trên nên hút thuốc lá lá, thế là bị bọn chúng trừng trị hiện nay. Hôm cơ, theo đuổi ông Bình và những nhân hội chứng là ngày 14.11.1959 âm lịch. Nó vô bắt giết thịt và sáng sau rước rời khỏi chợ thực hiện thịt.

Ông cụ Bình kể với tôi như vậy. Phỉ nó xả thịt tía tôi nhằm đe dân. Tôi nghe vấn đề cơ kể từ rất mất thời gian, thời gian gần đây mới mẻ vô tình biết đồ vật lọ mỡ đứa ở hướng dẫn tàng tỉnh Hà Giang, lại ghi rõ ràng lọ mỡ ko biết của người nào, chỉ biết của nhị cán cỗ thương nghiệp nên tôi vô cùng nghi vấn. Xem lại vấn đề kể từ bao trong năm này, thì lại rùng mình: Mọi vấn đề trùng khớp. Cả địa điểm, thời hạn, cơ hội xả thịt rán mỡ cơ. Thú thiệt, tôi cũng không thích khơi lại nỗi nhức này làm cái gi. Nhưng, hiểu vấn đề thưa là lọ mỡ không tồn tại tính danh, nên nhị bà mẹ ham muốn lần hiểu, xét nghiệm AND của lọ mỡ.

Nếu là tía bản thân thì vẫn nhằm kho lưu trữ bảo tàng thôi, tuy nhiên rất cần được hiểu rõ. Chứ giờ đây tuy nhiên thưa mỡ cơ của tía bản thân thì u tôi kiên cố đau nhức mà đến mức ko sinh sống nổi, bà già cả rồi và ở vậy nuôi con cái, đau nhức cả một đời rồi. Có chuyến tôi ở mơ tía tôi về, tía cho tới tôi một chiếc chum tương tự của nả gì cơ, tương tự hũ rượu cần thiết cơ, bịt kín lắm, ấn định ngỏ rời khỏi coi tuy nhiên ông bảo chớ ngỏ ra…

Lúc ông rời khỏi cút và ko khi nào quay trở lại nữa, thì chị còn vô cùng nhỏ. Xin chất vấn chị, ký ức của chị ý về ông là thế nào?

- Ông là kẻ dân tộc bản địa Tày. Bà u tôi vẫn còn đó, trong năm này 84 tuổi tác, tía tôi SN 1938, tuổi tác Dần, nếu như còn sinh sống thì ni chỉ 78 tuổi tác. Mẹ tôi lúc bấy giờ sinh sống ở thị xã Bắc Quang, khi tía tôi tổn thất ông mới mẻ 22 tuổi tác. Trí lưu giữ của tôi chất lượng tốt lắm, lưu giữ rõ ràng ông về là mon 10, tía rời tóc cho tới phụ nữ, ông còn sờ vô tai tôi, nói rằng con cái ngoan ngoãn, tía cút công tác làm việc về tía mua sắm hoa tai cho tới con cái. Đó là chuyến cuối tôi bắt gặp tía, tía ko khi nào về nữa. Mỗi chuyến sờ lên tai, tôi lại khóc và lưu giữ ông.

Chị đang được nhìn thấy mộ tía bản thân rời khỏi sao?

- Sau Lúc tía tôi bị phẫu thuật bụng, xả thịt, rán mỡ, khi phỉ cút rồi thì bà con cái thu gom thi hài lại, đem chôn. Lúc cơ thiếu thốn thốn, chỉ mất 4 tấm ván thôi, 2 tấm xếp, nhị tấm dựng, thiếu thốn nhị tấm tuy nhiên cũng nên rước chôn. Họ gắn một miếng mộc nghiến đem xung khắc chữ, ghi chúng ta thương hiệu, cơ sở thương nghiệp bên trên phần mộ tạm thời. Họ lấy dao xung khắc thương hiệu “Nguyễn Thanh Chữ” hẳn hoi. Ông Bình còn dẫn tôi lên vị trí cơ, bên trên đem 7 ngôi mộ, tía tôi ở ngôi thứ hai Lúc cút kể từ ngoài đàng lên bên trên núi.

Mộ tía tôi giờ được tuy tụ ở nghĩa trang Pả Vi - Mèo Vạc, ghi rõ ràng “Liệt sĩ Nguyễn Thanh Chữ”, hy sinh vào năm 1959. Ông Bình còn kể, hôm tía tôi bị phỉ sát kinh hồn, trăng sáng sủa lắm, ngày sau đem sương muối hạt luôn luôn. tổ ấm đã và đang lần căn nhà nước ngoài cảm nhằm chất vấn cho tới kiên cố ăn. Hồi cơ, khi bốc mộ cho tới tía tôi, nhị bà mẹ ko được tận mắt chứng kiến, nghe thưa, chống LĐTBXH Mèo Vạc chúng ta nhờ người bốc. Tôi kinh hồn lầm lẫn nên nhờ căn nhà nước ngoài cảm lên, khấn tía nếu như đúng cốt bên dưới mộ là của tía thì tía hiện thị cho tới căn nhà nước ngoài cảm biết. Nhìn thì bản thân ko thấy gì, chỉ thông tin lời nói căn nhà nước ngoài cảm, chúng ta bảo thực sự của cụ rồi.

Chị Ninh và mái ấm gia đình, cả ông Âu Văn Hợp và hướng dẫn tàng Hà Giang, đều kỳ vọng nhiều, tuy nhiên cũng do dự nhiều về việc: Làm thế này nhằm xét nghiệm ADN tìm kiếm được người tía đang được vì như thế nước quên thân thích cho tới nhị bà mẹ chị Ninh? Vả lại, việc cơ đem nên thực hiện ko và nếu như thực hiện thì đưa ra sản phẩm thiệt không? Có sản phẩm rồi thì nhằm thực hiện gì? Đây là những thắc mắc khó khăn, ko chỉ việc nên được soi rọi bởi vì khả năng chiếu sáng khoa học…

KÍNH MỜI ĐỘC GIẢ ĐỌC LOẠT BÀI BÍ ẨN LỌ MỠ NGƯỜI TẠI ĐÂY: Kỳ 1: Những chuyện động địa kinh thiên về tội ác của phỉ ở Hà Giang
Kỳ 2: Phỉ rán mỡ người
Kỳ 3: Giải mã bí mật lọ mỡ đứa ở Hà Giang

- Chị đem biết kỹ rộng lớn về tử vong của tía chị - liệt sĩ Nguyễn Thanh Chữ không?

Chúng tôi nhận lời nói “nhờ vả” đàng hoàng kể từ phía anh Hợp, kể từ phía chị Ninh, rằng sẽn mang những do dự này đặt trên bàn những Chuyên Viên, những căn nhà khoa học tập số 1 của nước căn nhà. Việc này thì ko khó khăn. Nhưng đem câu vấn đáp rồi, làm cái gi tiếp với nó, lại ko nên là chuyện dễ dàng và đơn giản. Xét nghiệm được không?

Xem thêm: thu nhỏ lỗ chân lông trên mặt webtretho

Có người thưa đem, đem Chuyên Viên lại thưa ko, nhất là với lọ mỡ nghi ngại là tổ hợp “thịt da” của không chỉ là một người, này lại được lưu lưu giữ kể từ rộng lớn nửa thế kỷ trước. Với tôi, mẩu truyện này như là 1 trong những cầu nối linh nghiệm và ám ảnh số 1 thân thích đồ vật kho lưu trữ bảo tàng trong gầm tủ kính, vô chai thủy tinh nghịch gắn keo dán kín mít cơ với từng số phận nhân loại đang được hằng tối gạt nước đôi mắt suy nghĩ về thân phụ u bản thân, suy nghĩ về số phận của lương bổng dân trong mỗi sự khiếu nại rợn người sau nách núi.

Phía sau những cổng trời ngất ngưởng, ủ vô mây núi, vẫn còn đó trùng trùng những “bí ẩn lịch sử” cần thiết lời nói giải.

Nguồn: Đỗ Doãn Hoàng(Lao Động)