TT - TP Sài Gòn những chiều mưa lâu năm và nhiều hôm “bổ sung” dông bão táp. Đường về mái ấm với nỗi ám ảnh kẹt xe cộ ngập nước tái diễn nhập cảm xúc bại ngây ngô ko thốt trở thành điều. đa phần khuya trở giấc ở nghe mưa bão táp thổi thốc bên trên cái mái ấm, cực kỳ không ngủ được quay về, những ý nghĩ về tách rộc ko biết lẹo nhập đâu.
Những buổi sớm cafe 1 mình. Người chúng ta thông thường hoặc ngồi cafe nhằm nằm trong “nhớ mái ấm châm điếu thuốc” tiếp tục tạ kể từ thành phố Hồ Chí Minh, quay về quê mái ấm. Đến và lên đường. Cuộc hội ngộ váy đầm giá buốt và chia ly ngậm ngùi. Nhưng biết làm thế nào được khi nhập căn thể từng người, ai ai cũng ước khát thèm được con quay quay trở lại những tháng ngày thanh thản giản dị. Trở về, nhằm bảo toàn cuộc sống tâm tư, và để được là bản thân ở tại mức chừng tinh khiết hoàn toàn có thể, ko cần thiết gì, ko nhằm trở nên gì. Sống trong mát và sung sướng.
Nhưng, một cuộc sống thường ngày như vậy, đâu cần ai cũng có thể có suất và cũng đâu thể triển khai bằng phương pháp duy ý chí. Mưu sinh chẳng khi nào là nhẹ nhõm gánh. Mà cuộc sống thường ngày, với đặc điểm không an tâm túc trực và càng ngày càng tăng cường lên rất cao tạo nên tớ ko ngoài sợ hãi lo sợ kiêng dè. Thử thực hiện việc làm điểm báo một tuần tiếp tục thấy: “hiệp sĩ” bị xã hội đen giòn chém, cô nàng trẻ con bị tiêu diệt oan vì thế bác bỏ sĩ vô cảm, xe cộ “điên” tông bị tiêu diệt người, cán đinh tử nàn, giáo viên gạ tình SV, con cái chém tía...
Đấy là cuộc sống số lượng dân sinh xã hội. Còn ở cuộc sống văn hóa truyền thống văn nghệ thì đạo văn, mua sắm danh, chạy phần thưởng... hầu hết ở đâu cũng có thể có. Hám danh và hám lợi. Giả lừa và lừa hòn đảo lòng vòng. có vẻ như khó khăn nhìn thấy sự kính nhường nhịn, lễ phép, thành tâm và sự tự động học tập, hiếu học tập, góp sức. Hết nhận ra cảnh cầu chức tước đoạt ở thông thường Hùng, lại thấy cảnh cầu đua đỗ ở Văn Miếu tuy nhiên ko ngoài buồn. Không đơn giản thấy sở hữu một chiếc gì đang được thất lạc lên đường, mà còn phải thấy sở hữu đồ vật gi đang được vụn tan, ko thể thưa hồi.
Lại thêm 1 người chúng ta nữa tách vứt thành phố Hồ Chí Minh này, tách hẳn quốc gia này. Không một điều xin chào kể từ biệt. Có lẽ tiếp tục quá mệt rũ rời, tiếp tục quá ngán nom mặt mũi nhau, hoặc là coi như chẳng sở hữu gì nghiêm ngặt trọng? Có khi coi như thể xa lạ biết nhau còn hoặc hơn?
Nhưng chúng ta lên đường rồi bỗng nhiên bản thân lại lưu giữ cái câu chúng ta hoặc giăng bên trên status (trạng thái): Nếu cuộc sống này toàn tin xấu xa/ Tại sao cây táo lại nở hoa... Lần đầu thấy câu bên trên status bản thân cực kỳ phấn khởi, tán tụng chúng ta nghĩ về đi ra câu hoặc thế. Nhưng chúng ta bảo đấy là nhạc của Trần Tiến tuy nhiên. À, thế ra đấy là bài xích Chim sẻ tóc xù của Trần Tiến, tuy nhiên điều thơ là của Lưu Quang Vũ (bài Phố tớ, 1970).
Bây giờ thì bản thân ngồi lật tập dượt thơ Lưu Quang Vũ nhằm phát âm lại bài xích Phố ta:
Phố của ta
Phố nghèo khó của ta
Những giọt nước sa
Trên cành thánh thót
Lũ trẻ con lên gác thượng
Thổi cất cánh cao bao khủng hoảng bong bóng xà chống.
Xem thêm: mang gsm
Em đợi anh trước cổng
Con chim sẻ của anh
Con chim sẻ tóc xù
Con chim sẻ của phố ta
Đừng buồn nữa nhá
Bác thợ thuyền mộc rằng sai rồi
Nếu cuộc sống này toàn tin xấu xa
Tại sao cây táo lại nở hoa
Sao rãnh nước trong xanh cho tới thế?
Phố tuy nhiên bản thân đang được sinh sống cũng hoàn toàn có thể xem là “chuẩn” phố nghèo khó. Chỉ tiếc là không tồn tại cây táo này, tương tự không tồn tại rãnh nước trong xanh, tuy nhiên chỉ mất bao nhiêu cây cột năng lượng điện vẹo vọ vẹo chạc nhợ lòng thòng và bao nhiêu tuyến phố sập cống úng nước đục ngầu. Nhưng thơ của Lưu Quang Vũ thiệt tuyệt: Nếu cuộc sống này toàn tin xấu xa/ Tại sao cây táo lại đi ra hoa...
Dẫu biết cây táo nở hoa thì sở hữu tương quan gì cho tới cuộc sống này còn có xấu xí hay là không vẫn thấy quí và chợt thấy nhẹ nhõm lòng bản thân. Thôi thì nên nom cây táo nở hoa, nom rãnh nước trong xanh (trong thơ, hoặc là nhập linh hồn mình) để xem đời không những là xấu xí.
Xem thêm: pacs là gì
Trở trở thành người trước tiên tặng sao cho tới bài xích viết 0 0 0
Bình luận